Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

'Vùng dậy' sau 40 năm phục vụ chồng


Trong phiên xử ly hôn tại TAND TP HCM, người phụ nữ trung niên tâm sự nhiều về hơn 40 năm làm vợ mà như ôsin. Bà bảo, khi kết hôn, ông không cho đi dạy học nữa vì chê lương thấp, bắt bà ở nhà cơm nước. Tuy nhiên, tiền bạc, mọi chi tiêu trong gia đình đều do ông quản lý.


Bà trải lòng, trong suốt thời gian đó đã sống trong ức chế nhưng vì thương các con, bà cố chịu đựng. "Bây giờ các con trưởng thành hết rồi, tôi xin tòa cho tôi được giải thoát để ít năm cuối đời được sống thanh thản”, bà khẩn khoản.


Ngồi cạnh bà, ông trình bày trước HĐXX: “Gia đình vẫn hạnh phúc, bà ấy toàn nói dối”. “Thế theo ông thế nào là hạnh phúc?”, chủ tọa hỏi. “Hạnh phúc là… không đánh nhau”, ông đáp.


Vị chủ tọa khuyên nhủ bà theo ý của ông: “Cả hai đều đã ngoài 60 tuổi, ly hôn làm gì. Tôi chỉ muốn đoàn tụ. Già rồi, về nấu cho nhau bữa cơm thôi”. Bà quả quyết: “Lúc trẻ không lo cho nhau thì già sao lo cho nhau được. Tôi có thể hứa rằng dù ly hôn nhưng sau này khi cần tôi vẫn về chăm sóc ông ấy nhưng với một tư cách khác”.


Ông kể rằng, sau khi TAND quận 7 xử ly hôn, ba lần mời bà ấy về, khuyên vợ quay lại. Tòa tin, những người ngồi trong phòng xử cũng tin nhưng rồi ngỡ ngàng khi nghe bà kể: “Ông ấy kêu tôi về nhưng đặt điều kiện bắt tôi phải thay đổi thế này thế kia. Tại sao ông ấy không thay đổi bản thân mà cứ đòi hỏi người khác thay đổi?”.


Theo tòa, trong biên bản làm việc với TAND quận 7, ông kể tội bà trộm cắp giấy tờ nhà, hộ khẩu. “Sao ông có thể dùng hai chữ trộm cắp với vợ mình? Đây gọi là hạnh phúc mà ông nói sao?”. Ông đáp: “Bà ấy đòi ly hôn không phải là vì tình cảm, chắc chắn bà ấy có ý đồ vì tài sản”.


“Ông ấy muốn tôi nấu cơm thì tôi cả đời nấu cho ông ấy. Nhưng thử hỏi ông ấy từng nói một lời tử tế với tôi chưa? Là phụ nữ, tôi cũng muốn được chồng chăm sóc, yêu thương. Nếu tòa bác yêu cầu, tôi chắc chắn sẽ không muốn tồn tại trên đời này nữa”, bà lại rưng rưng.


Cuối cùng, TAND TP HCM chấp thuận cho bà ly hôn. Bà rời tòa, mỉm cười: “Thật sự tôi nhẹ cả người. Thế là sau 40 năm khổ sở, từ nay trở đi tôi có thể sống cho riêng mình”.


Theo Pháp luật TP HCM





www.nguoiduatin.vn

Back to TOP