Đầu độc vợ rồi tự giày vò hàng ngàn đêm vì... xấu gái
Án tù mà ông phải chịu là 20 năm, nhưng sau hai lần được ân giảm án, ông được ra tù sớm tới 8 năm. Trải qua nhiều sóng gió, với nghị lực phi thường, phạm nhân ấy đã làm lại cuộc đời và có một mái ấm gia đình hạnh phúc.
Tội ác trả giá bằng hàng ngàn đêm ác mộng
Đến xã Nghĩa Dũng, huyện Tân Kỳ, tỉnh Nghệ An, hỏi về gia đình ông Hồ Văn Thuyết (66 tuổi), hầu như mọi người dân ở đây đều biết bởi hoàn cảnh đặc biệt của người đàn ông này.
Ông Thuyết sinh ra và lớn lên trên mảnh đất nghèo của xã Quỳnh Thọ, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An. Ông là anh cả trong gia đình gồm 8 anh em, vì vậy mọi việc trong gia đình đều do ông cáng đáng. Gia đình đông con nên cuộc sống rất nghèo khó vất vả. Bố mẹ ông làm quần quật quanh năm ở ngoài ruộng nhưng cũng không đủ tiền nuôi các con ăn học đầy đủ.
Học đến lớp 3, vì thương bố mẹ vất vả nên ông Thuyết xin nghỉ học để đi lao động kiếm tiền phụ giúp bố mẹ nuôi các em. Ngày ông Thuyết bỏ học tất cả bạn bè thầy cô đều rất tiếc bởi ông học rất giỏi, tuy nhiên vì hoàn cảnh gia đình nên ông cũng đành chấp nhận. Sau khi nghỉ học, hằng ngày ông Thuyết xách túi ra đồng đi bắt ốc, bắt cua bán lấy tiền đong gạo.
Thời thanh niên, sau vài năm tham gia quân ngũ, ông Thuyết về quê kết hôn với một cô gái tên là Hồ Thị Côi (quê ở huyện Nga Sơn, Thanh Hóa). Tuy bà Côi có phần kém sắc nhưng lại chịu thương chịu khó nên ông Thuyết quyết định kết hôn với bà và bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của làng xóm về sự “xấu gái” của vợ.
Sau đám cưới, ông Thuyết đưa bà Côi về xã Quỳnh Thọ sinh sống. Tại đây, ông thường xuyên phải nghe những lời xì xào bàn tán về việc vợ ông có ngoại hình xấu xí. Lúc đầu, ông cũng không thèm để ý những lời bàn tán đó. Nhưng càng ngày ông Thuyết càng phải nghe nhiều lời xì xào, đi đâu cũng bị bạn bè giễu cợt vì lấy cô vợ xấu.
“Mỗi lần ngồi uống rượu với đám bạn, chúng lại lôi chuyện nhan sắc vợ tôi ra chê bai khiến tôi muốn nổi cơn điên. Tuy trong lòng vẫn thương vợ nhưng tôi không giữ nổi lập trường nên dần dần thay đổi tính nết, thường xuyên về nhà cau có, cục cằn với bà ấy”, ông Thuyết nhớ lại.
Ông Thuyết đoán rằng tuy không nghe chồng nói trực tiếp, nhưng phần nào vợ mình cũng hiểu được nguyên nhân dẫn đến sự ruồng rẫy của chồng. Bà càng ngày càng mặc cảm về thân phận đã đi làm dâu xứ người mà còn bị chồng ghẻ lạnh. Thấy vợ buồn rầu, ông Thuyết không những không nghĩ lại, mà bắt đầu bê tha, lao vào rượu chè để giải khuây.
Trong một lần uống rượu say, ông Thuyết không làm chủ được hành động của mình đã bỏ gói thuốc độc vào tô cháo của vợ. Vừa ăn xong, vợ ông lăn đùng ra ngất xỉu, lúc này ông mới hốt hoảng đưa vợ đi cấp cứu. Tuy nhiên do trúng độc quá nặng, mọi cố gắng cứu mạng sống của bà Côi đều trở nên vô ích. Sau cái chết của vợ, ông Thuyết vô cùng ân hận, ông liền đến cơ quan công an đầu thú về hành vi của mình.
Năm 1974, tức là một năm sau vụ án, trong phiên tòa sơ thẩm ông Thuyết bị tuyên án chung thân. Mấy tháng sau, trong phiên tòa phúc thẩm TAND tỉnh Nghệ An đã tuyên phạt ông 20 năm tù giam.
Ông Thuyết tâm sự: “Những ngày ở trong tù tôi vô cùng ân hận về tội lỗi mình gây ra, hầu như đêm nào cũng gặp ác mộng. Càng ân hận bao nhiêu tôi lại càng thương đứa con chưa đầy 3 tuổi của mình bấy nhiêu. Chỉ vì nhận thức kém và suy nghĩ bồng bột tôi đã cướp đi mạng sống của người vợ đầu ấp tay gối của mình, đồng thời khiến cho gia đình tan nát, con trai trở thành bơ vơ”.
Hành trình tìm lại hạnh phúc của người tù cụt tay
Những ngày cải tạo ở trại giam số 6 (đóng ở huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An), ông Thuyết luôn cố gắng cải tạo tốt và chấp hành các quy định của trại giam. Nhờ có khả năng đánh bắt cá nên ông Thuyết được phân công làm đội trưởng đội đánh bắt cá. Nhờ tinh thần cải tạo tốt ông đã hai lần được giảm án.
Nhưng rủi ro là khi gần mãn hạn tù thì một tai họa ập xuống: Trong lúc cùng bạn tù ra sông đánh cá bằng thuốc nổ ông gặp nạn, bị thương nặng, mất đi một cánh tay. Năm 1986, nhờ cải tạo tốt, ông Thuyết được đặc xá trước thời hạn 8 năm.
Sau khi ra tù, ông Thuyết gặp rất nhiều khó khăn, phần vì ông bị mất đi một cánh tay nên không thể lao động kiếm sống như người bình thường được, phần vì bị sự kì thị của mọi người. Ông lang thang khắp nơi làm đủ nghề để kiếm sống.
Qua mai mối, ông Thuyết lập gia đình với một người phụ nữ ở huyện Đô Lương, cùng tỉnh. Nhưng thật không ngờ chỉ sau hai năm chung sống người vợ thứ hai của ông đã bỏ đi mà không một lời giải thích. Ông chiêm nghiệm: “Phải chăng ông trời muốn trừng phạt tôi vì trước đây đã phụ bạc, cướp đi mạng sống của người vợ cũ?”.
Sống cuộc đời nay đây mai đó của một người đàn ông vừa ra tù sau khi chịu án vì tội giết vợ, ông Thuyết tưởng rằng mình chẳng thế nào có được hạnh phúc gia đình. Trong một lần đi phát rừng thuê, ông tình cờ quen với bà Vi Thị Vân (SN 1965), ở xã Nghĩa Dũng, huyện Tân Kỳ.
Bà Vân là người dân tộc Thái, đã qua một lần đò và có hai người con. Đều là những người từng gặp bất hạnh trong hôn nhân nên hai người rất đồng cảm với nhau. Dù kém ông đến gần 20 tuổi, nhưng bà Vân cảm thấy ông Thuyết thực sự là “một nửa” phù hợp với mình.
Năm 1999, bà Vân chính thức đưa hai con riêng về sống cùng ông Thuyết. Bà tâm sự: “Từ khi kết hôn ông ấy luôn hết lòng thường yêu vợ và đối xử tốt với hai con riêng của tôi. Ông ấy luôn xem chúng như con đẻ của mình vậy. Thậm chí chồng tôi còn lấy họ của mình để đặt cho hai con riêng của vợ”.
Năm 2001, bà sinh một bé trai kháu khỉnh đặt tên là Hồ Văn Lưu. Từ khi có con chung, tình cảm giữa cặp đôi “rổ rá cạp lại” lại càng khăng khít hơn trước. Mới đây, ông Thuyết đón đứa con riêng của mình với người vợ đầu về sống với gia đình ông. Từ đó gia đình ông Thuyết được đoàn tụ đông đủ, hạnh phúc dù muộn mằn nhưng rất trọn vẹn sau khi cả hai vợ chồng ông trải qua vô vàn sóng gió.
Hiện nay bà Vân do sức khỏe yếu nên thường xuyên đau ốm, hầu như bà không thể làm được các công việc nặng. Tất cả mọi việc đều một tay ông Thuyết làm hết. Tuy vất vả như vậy nhưng ông chẳng bao giờ kêu ca than vãn điều gì. Ngoài việc đồng áng ở nhà ông còn đi làm bảo vệ cho một số công trình xây dựng ở thị trấn để kiếm tiền mua thuốc cho vợ.
Hằng năm, cứ vào dịp giỗ người vợ đầu, bà Vân lại chuẩn bị mâm cỗ thịnh soạn để chồng mình làm giỗ. Ông Thuyết tâm sự: “Tôi rất biết ơn bà Vân vì bà ấy không hề kỳ thị với những tội lỗi tôi đã phạm phải. Nhờ sự bao dung của bà ấy tôi mới có thể làm lại cuộc đời và có một mái ấm như hôm nay”.
Theo Phương Thảo (Pháp luật Việt Nam)
www.nguoiduatin.vn