Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

Thông dâm với con nuôi, mưu sát chồng


Nhờ cần cù làm ăn nên Chương Tân cũng có của ăn của để, lại cho tá điền trong vùng vay tiền làm mùa với lời lãi phải chăng nên gia đình ngày thêm khá giả. Chương Tân goá vợ, không con cái nên nuôi một đứa cháu trai tên là Kế Tổ. Hai chú cháu thương mến nhau như cha con. Khi Kế Tổ trưởng thành, Tân lấy vợ kế tên là Vương Thị. Vương Thị tuổi còn nhỏ, xinh đẹp mặn mà nhưng phải cái lẳng lơ và dâm đãng.


Ít năm sau, Chương Tân cũng dựng vợ gả chồng cho Kế Tổ. Vợ Kế Tổ là Lưu Thị vừa xinh đẹp lại hiền lành, bảo sao nghe vậy, thức khuya, dậy sớm, lo đủ mọi việc trong nhà. Vợ chồng Kế Tổ rất mực cung kính, hầu hạ vợ chồng Chương Tân y như cha mẹ đẻ, đổi lại Chương Tân cũng thương vợ chồng Kế Tổ như con ruột vậy. Riêng có Vương Thị xem ra bằng mặt mà chẳng bằng lòng và có chiều ghen tuông, hằn học với cặp vợ chồng son trẻ. Sáng nào Lưu Thị lỡ dậy muộn một chút là người ta lại nghe tiếng thím ta đay nghiến, riếc móc, bắt bẻ cháu dâu, nói mát, nói xéo đủ điều.


Một hôm, trời đã về chiều, hai chú cháu vừa về tới nhà được một lát thì có hai người thợ sơn tên là Dương Vân và Trương Tú vốn cùng quê với Chương Tân, nay nghe nói Chương Tân làm ăn khá giả mới từ xa lần đến xin giúp đỡ. Chương Tân vui vẻ nhận lời, lại cho giết gà, mở rượu khoản đãi. Thấy hai người cùng trạc tuổi 25, 26, lại hay nhìn trộm Vương Thị và Lưu Thị mỗi lần hai người bưng món ăn lên tiếp cho nên Kế Tổ cảm thấy khó chịu, không ưa.


Về phần Vương Thị, từ ngày có hai chàng trai trẻ đến ở chung nhà, nàng bớt gắt gỏng, bớt dằn vặt, bớt đay nghiến cháu dâu. Nàng lại thường dậy sớm hơn trước và hay chải chuốt óng ả hơn xưa. Nhiều lần nàng còn khuyên vợ Kế Tổ chẳng nên thức khuya dậy sớm e có hại vì đang tuổi ăn tuổi ngủ. Trước kia ít khi Vương Thị xuống bếp thì nay nàng lại hay quanh quẩn ở sau nhà, chạy lăng xăng, nói năng dịu dàng, vui vẻ. Nàng hết sức chăm lo săn sóc cho Dương Vân, Trương Tú đặc biệt là Vân.



Ảnh minh họa.


Một bữa, Dương Vân và Trương Tú lên chợ huyện sắm lễ vật về xin với Chương Tân và Vương Thị nhận hai người làm con nuôi. Chương Tân cảm động đến sa nước mắt, bèn làm lễ cáo gia tiên mời xóm giềng đến dự rồi nhận hai người làm dưỡng tử. Từ đó mọi người càng thân nhau hơn trước. Một sáng ở nhà chỉ còn hai người, Vương Thị bèn lân la đến gần Dương Vân cười cợt, liếc mắt đưa tình. Vương Thị biết Vân và Tú đều không đứng đắn và có ý ve vãn, tán tỉnh, ham muốn mình từ lâu. Quả nhiên Vương Thị đánh trúng tim đen của Dương Vân. Hai người bèn đưa nhau vào phòng ân ái. Dương Vân mới nhân dịp này cho Vương Thị biết hắn giả xin làm con nuôi Chương Tân để được ở mãi tại nhà này và được dịp thân mật với Vương Thị mà không sợ người ngoài dị nghị và Chương Tân, Kế Tổ nghi ngờ. Không ngờ, vợ Chương Tân cũng đã hiểu thâm ý ấy từ lâu.


Tấn tuồng thương luân bại lý đó cứ tiếp diễn mà không ai hay biết. Vân thường lấy việc Trương Tú nhanh nhẹn hơn để vin vào đó đẩy Tú đi lo việc giao dịch mua bán bên ngoài đặng hắn được ở nhà liên miên. Nhưng một bữa, Tú thấy hai mẻ sơn Vân ủ đều hỏng cả vì thiếu chăm nom. Tú cự nự và buộc Vân phải đi giao dịch thế cho Tú một vài ngày để Tú lo làm mẻ sơn thứ ba cho hoàn hảo. Vương Thị nghe vậy cũng phụ họa với Tú và khuyên Vân nên nghe theo, lấy cớ đừng để mọi người nghi ngờ tìm hiểu.


Thế là sáng hôm sau, Dương Vân buộc lòng phải đi thế Trương Tú. Một lát, Chương Tân, Kế Tổ và Lưu Thị cũng đi công việc thường lệ. Trong nhà chỉ còn Vương Thị và Trương Tú. Cả hai lập tức bị cuốn vào cuộc mây mưa quên trời đất. Không biết tối hôm ấy Vương Thị đã nói gì với Dương Vân mà từ hôm sau, Vân và Tú vui vẻ thỏa thuận luân phiên nhau kẻ ở nhà, người chạy ngoài y như trước.


Một hôm, hai chú cháu Chương Tân khăn gói lên tỉnh tìm địa điểm mở hiệu cắt may. Hôm ấy cũng là phiên Dương Vân ở nhà. Vương Thị lại sai Lưu Thị chạy việc bên ngoài như thường lệ rồi vào buồng mưa gió với tình nhân. Nói về Lưu Thị đi được một quãng xa mới sực nhớ quên mang theo gói quà định đem cho các em. Nàng liền quay về lấy. Nghe thấy tiếng thím dâu và Dương Vân nô giỡn bên trong Lưu Thị liền ngó vào xem, không ngờ vô ý làm rơi chiếc âu đồng nên bị phát hiện.


Đêm ấy Lưu Thị ngủ một mình trong phòng. Đến khuya, Dương Vân lẻn vô giường đè Lưu Thị. Vợ Kế Tổ toan kêu thì Vương Thị đã đứng sẵn bên giường, xông vào bịt miệng giữ tay Lưu Thị để Vân mặc tình làm ô nhục nàng. Lưu Thị thế cô đành phải chịu. Từ đêm đó, hai tên thay nhau khi bắt cặp với thím dâu lúc bắt cặp với cháu dâu.


Chuyện gian dâm của Vương Thị cuối cùng cũng đến tai Chương Tân. Thấy vậy, Vương Thị bàn với Dương Vân, Trương Tú, lên kế hoạch giết chết Chương Tân trước khi bị phát hiện. Một hôm, hai tên thợ sơn rình lúc bố nuôi đi thu nợ ở làng bên về, đã ra tay hạ sát Chương Tân bằng nhiều nhát rìu bổ vào sọ. Sau đó, chúng còn khuân đá tảng buộc vào xác Chương Tân rồi ném xuống hồ sen. Ba ngày sau, Kế Tổ đi làm ăn xa trở về liền bị Vương Thị túm lấy, đổ cho tội giết chú đoạt của. Ả hô trói Kế Tổ rồi nhờ người viết cáo trạng giải lên quan huyện. Lưu Thị biết chồng bị oan nhưng không dám ho he nửa tiếng.


Không may cho những kẻ gian dâm độc ác, Bao Công đã sớm tìm ra chân tướng sự việc. Dương Vân, Trương Tú bị chém và bêu đầu nơi công cộng. Vương Thị bị xử lăng trì còn Lưu Thị bị lưu đầy biệt xứ.


Luật nay: Vương Thị, Dương Vân, Trương Tú phạm tội giết người


Cái chết thương tâm của người thợ may tốt bụng nhưng xấu số Chương Tân khiến người khác không khỏi rơi nước mắt. Có lẽ Chương Tân không bao giờ có thể tin được mình phải nhận một cái chết tức tưởi đến thế và lại do chính người vợ và hai người con nuôi mà mình hết mực yêu thương, chiều chuộng ra tay sát hại. Tội ác của chúng thật không thể dung tha.


Nếu chiếu theo Điều 93 BLHS Việt Nam, Vương Thị, Dương Vân, Trương Tú đã phạm vào tội giết người với tình tiết tăng nặng là có tổ chức. Tại khoản 1 điều luật trên quy định người nào giết người thuộc một trong các trường hợp sau, trong đó có trường hợp giết người có tổ chức, thì bị phạt tù từ mười hai đến hai mươi năm, tù chung thân hoặc tử hình.


Hành vi phạm tội của cả ba đối tượng trên vô cùng nghiêm trọng, mang tính chất đê hèn. Tuy được Chương Tân hết mực thương yêu, giúp đỡ nhưng hai kẻ bất nhân Dương Vân, Trương Tú không những gian dâm với mẹ nuôi suốt một thời gian dài mà còn đang tâm ra tay hạ sát người bố nuôi tốt bụng bằng những nhát rìu tàn độc. Về tình và lý, tội ác của chúng không thể dung tha và phải chịu hình phạt cao nhất của khung hình phạt là tử hình.


Vương Thị được chồng yêu thương, chiều chuộng, sống sung sướng như bà hoàng nhưng không những không biết ăn ở cho hợp đạo lý làm người mà còn phạm vào những tội lỗi tày trời là thông dâm cùng lúc với hai người con nuôi, xúi giục tình nhân giết chồng để rảnh tay làm điều xằng bậy rồi lại gán tội cho người cháu trai tội nghiệp. Theo quy định tại Điều 122 BLHS Việt Nam, hành vi vu oan giá hoạ cho người khác của Vương Thị sẽ bị xử lý về tội vu khống. Theo quy định tại Điều 122, người nào bịa đặt, loan truyền những điều biết rõ là bịa đặt nhằm xúc phạm danh dự hoặc gây thiệt hại đến quyền, lợi ích hợp pháp của người khác hoặc bịa đặt là người khác phạm tội và tố cáo họ trước cơ quan có thẩm quyền thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến hai năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến hai năm. Nếu phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau thì bị phạt tù từ một năm đến bảy năm: Vu khống người khác phạm tội rất nghiêm trọng hoặc đặc biệt nghiêm trọng.


Như vậy, chiếu theo những điều luật trên, nếu bị truy cứu trách nhiệm hình sự theo luật Hình sự Việt Nam, Vương Thị, Dương Vân và Trương Tú khó lòng thoát khỏi án tử.


Trong vụ án đặc biệt nghiêm trọng này, Lưu Thị cũng không thoát khỏi sự liên đới. Lúc đầu Lưu Thị cũng chỉ là nạn nhân (bị Vân hãm hiếp có sự giúp sức của Vương Thị) nhưng sau đó Lưu Thị không những không tố cáo hành vi đồi bại của Vân, Tú, Vương Thị với mình mà lại đồng lõa với chúng. Đặc biệt hơn, khi biết Vương Thị, Dương Vân và Trương Tú giết chết Chương Tân và đổ tội cho chồng mình là Kế Tổ, Lưu Thị lại không tố giác với quan mà im lặng. Với hành vi này, Lưu Thị khó tránh khỏi tội không tố giác tội phạm được quy định tại Điều 22 BLHS, người nào biết rõ một trong các tội phạm được quy định tại Điều 313 của BLHS 1999 đang được chuẩn bị, đang hoặc đã được thực hiện mà không tố giác, thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến ba năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến ba năm.


Dương Dung





www.nguoiduatin.vn

Back to TOP